Những năm gần đây Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đưa ra cái gọi là “Trung Hoa mộng”, khẳng định thực hiện “chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”. “Đặc sắc” ở đây, chính là xây dựng trên nền tảng “chính trị cướp bóc, kinh tế hủ bại, văn hóa lưu manh, và quân sự thổ phỉ”!

Embed from Getty Images

“Bốn cỗ máy ma quỷ” giết người của ĐCSTQ dù ngày càng bành trướng, nhưng thời khắc hết hạn đã điểm (Ảnh: Getty Images)

Chính trị cướp bóc

Cái gọi là “chính trị cướp bóc” là hoàn toàn nhất quán với đặc tính của kẻ cướp, bao gồm: dụ dỗ, khống chế và đe dọa (bắt cóc tống tiền). Trong thời kỳ Mao Trạch Đông, ĐCSTQ đã lợi dụng thủ đoạn “đánh cường hào chia ruộng đất” để dụ dỗ dân nghèo. Thời kỳ Đặng Tiểu Bình thì dùng chiêu bài “một bộ phận người giàu lên trước” để lừa dối người dân. Giang Trạch Dân đã sử dụng “ba đại diện” cũng như lãnh đạo sau đó dùng nhiều luận thuyết đánh lừa người dân. Trong thời kỳ Tập Cận Bình đã sử dụng “Trung Hoa mộng” để đánh lừa người dân thật thà.

Mao Trạch Đông dùng “chia ruộng đất” để dụ dỗ và sau đó kiểm soát giới bần nông, Đặng Tiểu Bình và Giang Trạch Dân cùng lãnh đạo sau đó dùng chiêu “làm cho giàu có” để dụ dỗ và kiểm soát giới phú thương tại Trung Quốc.

Trong thực tế, sau khi kẻ cướp kiểm soát “con tin”, họ có thể dùng con tin để “tống tiền”, “uy hiếp” các đối tượng liên quan chưa bị kiểm soát. Họ có thể sử dụng “1,4 tỷ con tin” để thông qua con đường chính trị, kinh tế, quân sự nhằm “uy hiếp” bất kỳ quốc gia hay khu vực nào trên thế giới. Họ buộc 1,4 tỷ người phải “yêu nước”, nhưng cái gọi là “nước” này trong đối nội là “đảng” và đối ngoại là “dân”, bên trong nhà thì kẻ cướp đã định đoạt, “bên ngoài nhà” thì dùng nhân dân (con tin) làm lá chắn! Hiện nay liệu có bao nhiêu người Trung Quốc hiểu rằng họ là “con tin” của ĐCSTQ? Thậm chí nhiều “con tin” đã được nâng cấp thành “kẻ cướp” (tham gia bắt cóc) nhưng bi kịch là những người này cho rằng bản thân mình đang bảo vệ “chân lý”!

Kinh tế hủ bại

Cái gọi là “kinh tế hủ bại” có thể được hiểu là “dụ dỗ hoặc bắt cóc cấp cao”, loại “dụ dỗ” này là “mua chuộc hoặc trưng dụng” con tin. Nói cách khác, “dụ dỗ cấp cao” hoàn toàn giống với trò bắt cóc. Loại dụ dỗ cấp cao này không chỉ kiểm soát được giới quan chức các cấp cùng lực lượng quân đội và cảnh sát, mà còn kiểm soát những nhân vật quan trọng trong các giới kinh doanh và chính trị. Giới chính trị có thể là “nguyên thủ quốc gia”, giới kinh doanh có thể là những gã khổng lồ tài chính (như Phố Wall).

Đương nhiên, “kinh tế hủ bại” này cũng có thể kiểm soát giới chuyên gia học giả và truyền thông, cũng như “lính đánh thuê” giá rẻ (dư luận viên)! Họ cũng đang dùng chiêu “bắt cóc” 1,4 tỷ người để “uy hiếp” châu Âu, Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan! Chẳng phải đây chính là hành vi “bắt cóc trên thị trường kinh tế”?

Văn hóa lưu manh

Cái gọi là “văn hóa lưu manh” là kiểm soát “tinh thần, suy nghĩ, lời nói” của mọi người bằng những từ ngữ giả dối, cắt xén, sai lệch. Ở trong nước, ĐCSTQ dùng chiêu bài “Đảng kiểm soát văn hóa” nhân danh “tổ quốc, nhân dân” để hạn chế tất cả những tiếng nói “bất đồng chính kiến”. Họ đánh đồng “Đảng Cộng sản, tổ quốc, nhân dân” với nhau để kiểm soát (đàn áp) tư tưởng, tinh thần và phát ngôn của nhân dân!

Ở nước ngoài, họ nhân danh “1,4 tỷ con tin Trung Quốc” để tùy tiện bóp méo sự thật, đảo ngược trắng đen, phát ngôn xằng bậy. Nhưng không cho ai được phép lên án, tố cáo hoặc bác bỏ. Ở trong nước thì hạn chế “dân chủ” (tự do ngôn luận), ở nước ngoài thì cưỡng đoạt “dân chủ” (tự do ngôn luận).

Hơn nữa họ còn dùng “mặt trận tuyên truyền đối ngoại, Học viện Khổng tử, dư luận viên” xuyên tạc sự thật, đảo lộn trắng đen tùy tiện trên khắp thế giới! Họ chỉ cho phép bản thân thêu dệt dối trá nhưng không cho phép bất cứ ai nói ra sự thật, họ có thể tùy ý xúc phạm bêu xấu người khác nhưng không cho phép người khác bác bỏ bằng cách văn minh. Đây có phải “văn hóa lưu manh” điển hình không?!

Quân sự thổ phỉ

Cái gọi là “quân sự thổ phỉ” là tin vào khái niệm của kẻ cướp: kẻ mạnh là vua, nẹt dưới nịnh trên! Chúng ta biết rằng ĐCSTQ tự hào về “quyền lực sinh ra từ nòng súng”. ĐCSTQ không chỉ cướp được chính quyền thông qua nòng súng (giết chóc), mà còn liên tục sử dụng nòng súng để duy trì quyền lực (như sự kiện Thiên An Môn ngày 4/6/1989).

Các quốc gia pháp trị (dân chủ) thường sử dụng hệ thống pháp luật chân chính để duy trì quyền lực chính trị. Khi xảy ra tranh chấp, xung đột và mâu thuẫn có thể hòa giải và xử lý thông qua tư pháp công chính (độc lập) chứ tuyệt đối không được phép giải quyết bằng vũ lực (áp chế). Nhưng ĐCSTQ thường dựa vào vũ lực để giải quyết, vì chế độ toàn trị độc tài chỉ có thể được duy trì bằng bạo lực và vũ lực. “Quyền lực chính trị có được từ nòng súng”, dùng vũ lực để giải quyết thì có khác gì tư tưởng “kẻ mạnh làm vua” của bọn thổ phỉ, bọn giặc cướp? Rõ ràng rất khác nguyên tắc “trọng lý trọng pháp” của xã hội văn minh.

Cái gọi là “chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc” thực chất là chính trị cướp bóc, kinh tế hủ bại, văn hóa lưu manh, quân đội thổ phỉ! Ngày nay ĐCSTQ đã sử dụng “bốn cỗ máy ma quỷ” này để cai trị.

“Chính trị kẻ cướp” trước tiên nhắm vào những người thấp cổ bé họng (con tin cấp thấp), trong khi “kinh tế hủ bại” chủ yếu nhắm vào giới tinh hoa xã hội (con tin cấp cao). “Văn hóa lưu manh” nhằm kiểm soát tinh thần (tẩy não) dân chúng, trong khi “quân sự thổ phỉ” là kẻ mạnh làm vua, chống lại nguyên tắc trọng lý trọng pháp!

Nói cách khác, chính sách đối ngoại của cái gọi là “xã hội đặc sắc Trung Quốc” chính là: Hy vọng kiểm soát triệt để nhân viên cấp thấp (làm con tin), còn giới chí sĩ cấp cao muốn “giàu có” phải đi theo hủ bại (trở thành “kẻ cướp hoặc con tin cấp cao”). Chí sĩ văn hóa muốn có “quyền lực ngôn ngữ” phải hợp tác cùng làm “lưu manh”, còn chí sĩ dũng cảm muốn “hiên ngang” phải làm sao trở thành “thổ phỉ” (tham gia “giữ ổn định”)!

Chúng ta biết rằng, nhiệm vụ cốt lõi của ĐCSTQ trong tư pháp và ngoại giao là nỗ lực bảo vệ các quyền và lợi ích của ĐCSTQ bằng bốn loại giá trị “bắt cóc, hủ bại, lưu manh và thổ phỉ”, tuyệt đối không xem bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của đông đảo công chúng (mọi công dân) làm trung tâm!

ĐCSTQ đã sử dụng “nền kinh tế sở hữu nhà nước” để kiểm soát “cái bụng” của nhân dân cả nước; sử dụng “yêu Đảng và yêu nước” (đánh đồng Đảng với tổ quốc) để kiểm soát “bộ não” của nhân dân cả nước; sử dụng “cảnh sát và quân đội do Đảng quản lý” để kiểm soát “lời nói và hành động” toàn dân. Cái gọi là “cải cách và mở cửa” có nghĩa là sử dụng “hủ bại và phú cường” để không chỉ kiểm soát “giới tinh hoa xã hội” của Trung Quốc, mà còn “kìm kẹp” các hành vi chính trị và kinh tế quan trọng của nhiều quốc gia, khu vực, doanh nghiệp… trên thế giới!

Nếu không có cuộc chiến thương mại do chính quyền Trump khởi xướng, “Trung Hoa mộng” do ĐCSTQ thúc đẩy chắc chắn sẽ kiểm soát toàn nhân loại! Hiểu sơ lược, các lực lượng của ĐCSTQ ít nhất đã kiểm soát đối với một nửa thế giới, bởi vì “bốn cỗ máy ma quỷ” nói trên dường như là bất khả chiến bại! Họ có thể sử dụng “kinh tế hủ bại và văn hóa lưu manh” để trưng dụng thu mua và kiểm soát nguồn nhân lực, qua đó không ngừng bành trướng thế lực.

Đáng buồn là đa số người dân Trung Quốc lại rất cả tin “kẻ cướp”, ban đầu mọi người bị chiêu bài “chia ruộng đất” dụ dỗ khiến toàn bộ đất đai đều bị ĐCSTQ dùng trò “sở hữu nhà nước” để kiểm soát. Người dân biết rõ rằng từ sau vụ Thiên An Môn ngày 4/6/1989, ĐCSTQ đã tạo ra “nền kinh tế hủ bại” một cách toàn diện với tệ nạn tham nhũng, sản phẩm giả các loại (bao gồm cả thực phẩm và thuốc men), gian lận tài chính lộng hành, đặc biệt là hơn 90% vụ “bảo vệ quyền lợi” không được đối xử công bằng, vậy mà họ vẫn ngây thơ tin tưởng (kỳ vọng) rằng ĐCSTQ có thể thay đổi. Trên thực tế, nguyên nhân sâu xa của những khối u xã hội khác nhau này là do không có “độc lập tư pháp”, còn ĐCSTQ kiên quyết chống lại “độc lập tư pháp”. Vậy mà người dân lại cứ nhất mực tin rằng những kẻ cướp và lưu manh này sẽ tự giác tuân thủ pháp luật, sẽ chủ động biết bảo vệ lợi ích của quần chúng, không mấy ai tự biết cảnh tỉnh thừa nhận bản thân ngu muội cả tin!

Ở nước ngoài, luôn có người dân Trung Quốc nói với các nhà dân chủ ở nước ngoài: “Anh có bản lĩnh hãy về Trung Quốc để ủng hộ dân chủ và tự do!” Bản thân người này được hưởng tự do ở quốc gia dân chủ, nhưng lại cho rằng Trung Quốc không có “tự do dân chủ” là đúng đắn. Họ biết rõ rằng một khi nhà dân chủ ở nước ngoài về nước là sẽ không có “dân chủ và tự do”, sẽ bị hạn chế và đàn áp! Nhưng lại khích người ta về nước đấu tranh “tự do dân chủ”, không phải đó là tư duy lưu manh thì là gì? Kiểu tư duy lưu manh này có thể là cho rằng ĐCSTQ hùng mạnh, không thể chống lại, và cũng có thể họ nghĩ rằng sức mạnh là tương đồng với đúng đắn. Họ không thể nhận rõ trong “hùng mạnh” đã chứa đựng “tà ác”. Họ hiểu rõ rằng Trung Quốc “không có tự do, không có dân chủ” và “tham nhũng khắp nơi”. Nhưng tại sao họ vẫn ủng hộ ĐCSTQ, một số người cho biết họ không phải là “người khuyết tật não” mà là “người hưởng lợi từ tham nhũng”! Nhưng có một điều chắc chắn là, chỉ cần có cơ hội, không bao giờ họ để con cái họ ở Trung Quốc chịu sự cai trị của ĐCSTQ!

Phong trào phản đối Dự luật dẫn độ ở Hồng Kông đã được nâng cấp thành phong trào “chống ĐCSTQ”, vì chính quyền Hồng Kông chỉ là “con rối”! Nhưng gần đây rõ ràng ĐCSTQ đã xác định đó là phong trào “chống Trung Quốc”, sự khác biệt về ý nghĩa rất lớn.

“Chống ĐCSTQ” nhằm vào chủ nghĩa toàn trị độc tài, trong khi “chống Trung Quốc” là ĐCSTQ đã dùng “1,4 tỷ con tin Trung Quốc” làm lá chắn! ĐCSTQ đã dùng chiêu đánh đồng Đảng và tổ quốc để kiểm soát 1,4 tỷ người Trung Quốc, nhưng người dân Hồng Kông hiểu rằng họ đang phải đối mặt với “thế lực tà ác” khổng lồ!

Nói cách khác, nếu Hồng Kông bị ĐCSTQ “khuất phục” thì không chỉ người Hồng Kông bị hạn chế “tự do và công lý” mà cả hy vọng “tự do và công lý” cho người Đại Lục cũng mong manh hơn, như vậy chỉ có lợi cho nền độc tài của ĐCSTQ! Ngoài ra, một khi Hồng Kông bị ĐCSTQ “chinh phục” thì nhiều khả năng nơi đó sẽ trở thành “cảng chết, cảng hôi thối”! Bởi vì khi đó không chỉ giới tinh anh Hồng Kông “tháo chạy” mà nguồn vốn đầu tư của nhiều nước tự do dân chủ cũng không thể duy trì ở Hồng Kông! Trong chuyện này, thử hỏi “1,4 tỷ con tin” Trung Quốc sẽ được gì?

Kitô giáo cho rằng, trong con người có “phần con và phần người”. Sự điên rồ của Đức Quốc xã và sự lộng hành của ĐCSTQ cho thấy không phải khi nào “chính nghĩa” cũng kiểm soát. Sự hiểu biết của mọi người về cái ác không phải vừa sinh ra đã được trang bị hoàn hảo, vì thế khó tránh “lầm đường lạc lối”! Thế lực tà ác của ĐCSTQ không chỉ nắm vững các thủ đoạn tà ác để kiểm soát mọi người, còn phát triển lên đỉnh cao (kiểm soát 1,4 tỷ con tin), và thậm chí còn không ngừng mở rộng ra toàn thế giới! Nếu không có lực lượng chính nghĩa mạnh mẽ để đứng lên, thế lực ấy sẽ dần gặm nhấm, đầu độc và tiêu diệt toàn bộ nhân loại!

ĐCSTQ sử dụng tất cả “mánh khóe tội ác” như trộm cướp, hủ bại, lưu manh và thổ phỉ để lan truyền tà ác khắp nơi, nhưng lại không thể giam cầm được công lý, lương thiện, can đảm và trí tuệ của tất cả mọi người! Hồng Kông ngày nay đã trở thành trung tâm cuộc đấu “chính – tà” lớn nhất trong thế kỷ 21! Khi ĐCSTQ dùng súng bắn những sinh viên và thị dân Hồng Kông, các thế lực yêu công lý và hòa bình trên thế giới chắc chắn sẽ vào cuộc hành động!

Blog Đường Phó Dân

Xem thêm: