Dù là Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai hay Từ Tài Hậu, cứ cho là lôi hết những tên tham quan ra ánh sáng thì cuộc sống của chúng tôi cũng vẫn chẳng được cải thiện chút nào.

Chúng tôi không chỉ muốn điều tra ra có bao nhiêu tên tham quan, cũng không cần cái gì mà dẫn đầu về công nghệ hay vũ khí áp đảo nước Mỹ, hù dọa Châu Âu v.v…

Điều mà chúng tôi cần là được giống như các nước khác:

  1. Đi học không thu phí;
  2. Đi làm không xin xỏ;
  3. Chữa bệnh không mất tiền;
  4. Thức ăn không có độc;
  5. Tin tức không giả dối;
  6. Giáo sư không ngờ nghệch;
  7. Quan chức không tham ô;
  8. Cảnh sát không đánh người;
  9. Thoát y không nổi tiếng;
  10. Khoác lác không thành danh;
  11. Nhà ở không bị dỡ;
  12. Người dân không sợ quyền;
  13. Môi trường không ô nhiễm;
  14. Lãnh đạo không lạm quyền;
  15. Nghỉ hưu không trì hoãn;
  16. Bảo hiểm không lừa người.

Người dân có “ước mơ hạnh phúc” rất bình dị, chúng tôi chỉ muốn được quyền lợi và điều kiện thực hiện ước mơ thôi.

Điều chúng tôi cần là một chế độ xã hội công bằng, chứ không phải mãi sống hạnh phúc trong những bài báo.

Hiện trạng đáng buồn của Trung Quốc:

  1. Hễ trời mưa là khắp phố đầy rùa biển;
  2. Hễ nhiều xe là cầu lớn đổ sập;
  3. Hễ sấm sét là xe lửa tông vào đuôi nhau;
  4. Hễ bị bệnh là nợ nần chồng chất;
  5. Hễ đi học là cả nhà vất vả;
  6. Hễ làm quan là cất công chạy tiền;
  7. Hễ thoát y là hào quang tỏa sáng;
  8. Hễ có tiền là vinh hoa phú quý;
  9. Hễ lên giường là thăng quan tiến chức;
  10. Hễ uống sữa là hối hận cả đời.

Vì sao chúng tôi lại phẫn nộ?

Bởi vì chúng tôi yêu dân tộc này, yêu sâu sắc và có trách nhiệm.

Chúng tôi không muốn nhìn thấy dân tộc này thương tích đầy mình và phải sống một đời lạnh nhạt mà vị kỷ.

Chúng tôi không muốn nhìn thấy đồng bào mất đi sinh mạng vì những việc làm sai trái của những người này.

Ngay từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã được thấm nhuần niềm tự hào về quê hương.

Thế nhưng, tổ quốc đối xử với chúng tôi ra sao?

Bây giờ, người dân tự hào về điều gì?

Người ta nói, chúng tôi dễ bị kích động, không có quan niệm đúng sai và khả năng nhận biết.

Thế nhưng là ai đã khiến chúng tôi trở nên như thế này?

Quyền được biết của chúng tôi!

Quyền được nói của chúng tôi!

Chúng tôi chỉ toàn nghĩ đến cái chân thiện mỹ giả tạo!

Chúng tôi bán rẻ bản thân để sinh tồn.

Cái gì mà nhà bằng xốp;

Cái gì mà thịt siêu nạc;

Cái gì mà Sudan Red (chất gây ung thư);

Cái gì mà Quách Mỹ Mỹ (hot girl mạng);

Cái gì mà uống rượu Mao Đài vì tổ quốc.

Chúng tôi đánh mất đạo đức;

Đánh mất thần tượng;

Đánh mất tín ngưỡng;

Chúng tôi khốn đốn, mê man, mờ mịt đến mức nào?

Chúng tôi còn có khả năng phân biệt nào chứ?

Chúng tôi đã quá quen với các loại quy tắc ngầm dơ bẩn thì còn quan niệm đúng sai gì nữa đây!

Chúng tôi không hiểu nổi, không thể tin những lời của chính quyền, chỉ tin vào những lời đồn đại.

Thế nhưng phải trách ai đây?

Có quá nhiều quá nhiều những câu chuyện về “Cậu bé chăn cừu”.

Chúng tôi đã quen nghe quá nhiều những lời giảo biện, thấy quá nhiều những trò lừa đảo.

Chính phủ không ngừng mị dân, chúng tôi đã quá thất vọng rồi, chúng tôi đã không còn biết được lời nào là thật nữa.

Thật ra thì, chúng tôi đã rất cố gắng tin tưởng chính quyền, thế nhưng chúng tôi không làm được.

Đừng xúc phạm IQ của chúng tôi, người dân không còn là kẻ ngốc nữa.

Không thể tin tưởng tổ quốc mình, đây là nỗi bi ai của ai?

Tuy hiện thực chúng tôi là dân đen, là tôn tử.

Thế nhưng, có lúc chúng tôi cũng sẽ suy nghĩ, chúng tôi không cần tức giận sao?

Chúng tôi muốn thay đổi cuộc sống. Chúng tôi bất lực, chỉ mong dùng sự phẫn nộ của mình để thức tỉnh những ai đang say ngủ.

Tổ quốc! Tổ quốc à!

Đây không phải là cuộc sống mà những người con Trung Hoa đang tức giận mong muốn!

Theo Secret China

Xem thêm: