Gần nhà tôi mới mở một cửa hàng McDonald. Bảng hiệu chữ M sáng chói lập tức trở nên rất bắt mắt, dù là tài xế trong xe hay người đi ngoài đường nhìn vào thì đều bị thu hút, dạ dày nhiều người kêu óc ách khi đi ngang qua.

Còn tôi, vì luôn đi học xa nên chưa có cơ hội vào cửa hàng ăn vặt cấp quốc tế McDonald chỉ cách nhà 100 mét này.

Bữa ăn cảm động của 2 bố con nhà nghèo tại cửa hàng McDonald
(Ảnh: Solomon203, Wikicommons)

Cho đến ngày hôm đó, cái ngày mà tôi về nhà, đúng lúc mẹ đi về Bành Hồ (Đài Loan) rồi, chị thì đi dự tiệc cưới của bạn ở Đài Nam, nhà bếp luôn thơm phức khi đó trống trơn. Cả một căn nhà lớn chỉ còn lại một mình tôi. Thế là tôi quyết định vào cửa hàng McDonald gần nhà.

Đẩy cửa vào, bên trong gọn gàng ngăn nắp khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhân viên McDonald chào đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Và tôi đã gọi một phần ăn, rất vui vẻ tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, ăn cái hamburger ngon lành và suy ngẫm vì sao McDonald lại nổi tiếng khắp Đài Loan.

Có lẽ bởi vì chiến lược kinh doanh của McDonald là nhắm vào “trẻ em”, cho nên không có mong muốn nào vĩ đại hơn là nụ cười mãn nguyện của trẻ nhỏ.

Đột nhiên tôi nhìn thấy 2 người bước vào, trong nháy mắt họ đã thu hút sự chú ý của tôi, bởi vì nhìn họ chẳng hợp chút nào với nơi gọn gàng sạch sẽ này cả. Một ông bố và một đứa trẻ.

Người bố mặc chiếc áo sơ mi ố vàng rách chỗ này chỗ kia, thấm đầy thứ dầu mà không biết là xăng hay dầu hắc. Khuôn mặt người này khá gầy, đặc biệt là làn da rám nắng càng cho thấy rõ sự dãi dầu sương gió của anh. Nếu tôi không lầm, hẳn anh là một công nhân. Còn đứa trẻ thì không tính là quá gầy nếu so với bố mình, nhưng nếu ở trong không gian của cửa hàng McDonald này, so với một đứa trẻ cầm máy bay trong tay chạy tới chạy lui thì cậu bé này thật sự là quá bé, quá đen đúa.

Hai người từ từ đi vào cửa hàng, từ bước đi thận trọng và thái độ nhìn ngó xung quanh của họ, tôi có thể đoán được hẳn đây là lần đầu tiên họ vào cửa hàng ăn nhanh kiểu này.

Bữa ăn cảm động của 2 bố con nhà nghèo tại cửa hàng McDonald
(Ảnh: Borbomeyla,wikicommons)

Người bố lắp bắp nói: “Chúng tôi muốn một phần khoai tây chiên, một ly Coca và hai cái hamburger thịt heo…”

Nhân viên cửa hàng vẫn giữ nụ cười thương hiệu của McDonald trên môi và nói: “Tổng cộng 150 đồng ạ.”

“150 đồng à? Được…. Được….”. Người bố cúi đầu, không ngừng lục lọi trong túi áo bằng bàn tay vừa đen vừa bẩn. Leng keng, cả một túi tiền xu đổ đầy trên quầy gọi món.

Người bố từ từ đếm số tiền xu. “10 đồng, 20 đồng, 30 đồng, 40 đồng, 50 đồng, 55 đồng, 56 đồng….”. Người nhân viên còn kiềm chế được tốt, vẫn mỉm cười đợi khách đếm xong số tiền lẻ trên tay, nhưng tôi thì thấy một vài thanh viên xếp hàng phía sau họ đã bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

Đột nhiên cậu bé vốn đang im lặng kéo chiếc áo vừa bẩn vừa rách của bố mình, nói “Bố ơi, con muốn cái xe kia, muốn cái xe kia….”. “Xe đồ chơi à?”. Người bố nheo mắt nhìn món đồ chơi đó, rồi quay lại hỏi nhân viên: “Cho tôi hỏi, món đồ chơi đó phải thêm bao nhiêu tiền?” – “Thêm 50 đồng ạ”. Người nhân viên hơi cao giọng như nhắc nhở anh này rằng số tiền lẻ trên tay anh có thể không đủ trả.

Người bố không nói gì, chỉ tỏ ra khá khó xử. Cái trán rám nắng của anh nhăn lại, miệng thì cười gượng. Biểu cảm như thế này rất rõ ràng khiến tôi không chịu được muốn buông cái hamburger của mình xuống, lấy 50 đồng trong túi ra. Nhưng cuối cùng tôi lại không làm gì cả, bởi vì tôi muốn biết sự lựa chọn của người bố.

“Cái đó… cô ơi, xin lỗi, tôi không lấy cái hamburger đó nữa, một cái là đủ rồi”. Người nhân viên hơi ngập ngừng, rồi nhanh chóng ấn nút sửa, một cái hamburger có thể là lần đầu tiên người bố này được ăn trong đời đổi thành một chiếc xe hơi đồ chơi nhỏ.

Cũng vào lúc này, người bố đã đếm xong số tiền, anh gom lại hai ba đồng tiền lẻ còn trên bàn, một tay khiêng cái khay gỗ, một tay dắt cậu nhóc, từ từ đi về chỗ ngồi của họ. Giây phút đó, tôi đã nhìn thấy sự tự hào của một người bố. Dáng người vốn xiêu vẹo của anh bỗng trở nên thẳng tắp. Cậu con trai anh thì rất thích thú, không ngừng vừa nhảy vừa cười, miệng giả tiếng của xe hơi, vui vẻ chơi món đồ chơi mới.

Tôi mở to mắt lén nhìn họ. Người bố không ăn gì cả, chỉ mỉm cười vô cùng mãn nguyện nhìn cậu bé đang hết sức thích thú, vừa chơi đồ chơi, vừa ăn khoai tây chiên, thưởng thức món ăn ngon khó mà có được này.

McDonalds McCountry meal Wenceslas Square Prague 600x400 image
(Ảnh: BrokenSphere, Wikicommons)

Tôi lặng lẽ nhìn, đột nhiên tôi nhớ ra là mình phải tìm một chỗ, một cây bút hoặc lên mạng để ghi lại biểu cảm lúc đó của người bố kia. Anh ấy nheo mắt nhìn con trai một cách vô cùng yêu chiều, nếp nhăn lại hiện rõ trên trán của anh, chỉ là lần này, anh ấy thật sự đang cười chứ không còn là cười khổ nữa, mà là một nụ cười cực kỳ mãn nguyện.

Tôi như cảm nhận được sự mạn nguyện đó của anh ấy, tôi cúi đầu vui vẻ ăn hết cái bánh hamburger của mình.

Ăn xong, cuối cùng tôi lấy 50 đồng trong túi của mình rồi bước đến quầy. “Cho tôi một cái hamburger nữa…”. Tôi chỉ mới nói được nửa câu thì nhận ra cô nhân viên trẻ đã lấy cái hamburger nóng hổi từ trong lò ra, mỉm cười với tôi rồi rời khỏi quầy, đi về bàn của hai bố con.

Khi đi ngang qua tôi, cô ấy còn không quên nháy mắt nói: “Cái hamburger này đã có người đặt rồi ạ.”

Ngọc Trúc (sưu tầm và biên dịch)

Xem thêm: