Trong một thí nghiệm, một nhà sinh vật học biển đã cho một con cá mập vào một cái bể lớn và sau đó thả vài con cá mồi nhỏ vào bể.

Như dự đoán, cá mập nhanh chóng bơi quanh bể và tấn công những con cá nhỏ.

cá mập
(Ảnh minh họa: Jennifer Mellon Photos/Shutterstock)

Nhà sinh vật học sau đó đã đặt một tấm chắn bằng thủy tinh phân đôi giữa bể nước, phần bên dưới, cô thả vài con cá mồi vào. Phần nước bên trên, cô thả con cá mập.

Không lạ gì, một lần nữa, cá mập tiến đến nhanh chóng tấn công những con cá mồi phía dưới. Tuy nhiên, lần này, cá mập đâm sầm vào dải phân cách trong suốt và bị bật ra. Không nản lòng, cá mập tiếp tục tiến xuống và sau mỗi lần cố gắng, nó đều không thể phá vỡ tấm chắn cứng rắn và cuối cùng nó bỏ cuộc. 

Thí nghiệm này được lặp lại vài chục lần trong những tuần kế tiếp. Mỗi lần, con cá mập trở nên ít hung dữ hơn và nỗ lực ăn thịt cá mồi của nó giảm dần, cho đến cuối cùng cá mập đã mệt mỏi với việc vào đâm vào dải phân cách thủy tinh và chỉ đơn giản là ngừng tấn công hoàn toàn. 

Nhà khoa học sau đó đã loại bỏ tấm chắn trong suốt kia trong bể, nhưng cá mập không còn tấn công cá mồi bên dưới nữa. 

Cá mập đã được “huấn luyện” để tin rằng một rào cản vô hình tồn tại giữa nó và những con cá mồi. Vì vậy, cá mồi giờ đây đã có thể bơi lượn đến bất cứ chỗ nào chúng muốn mà không bị cá mập làm tổn hại.

Hoa Minh (sưu tầm và biên dịch)

Xem thêm: