Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai rất lười biếng. Anh ta luôn muốn tìm cách kiếm sống dễ dàng hơn để nuôi bản thân. Một ngày nọ khi anh ta đang tìm thứ gì đó để ăn thì thấy một trang trại trồng cây ăn quả…

Anh ta nhìn quanh và không thấy ai trông giữ trang trại nên quyết định sẽ ăn trộm một vài quả. Nhưng ngay khi anh ta trèo lên cây thì người nông dân đã nhìn thấy và chạy đến để bắt anh. Chàng trai lười biếng nhìn thấy người nông dân cầm gậy chạy đến thì sợ quá liền chạy trốn vào khu rừng gần đó.

Sau một khoảng thời gian loanh quanh trong khu rừng thì bỗng nhiên anh nhìn thấy một cảnh tượng “kỳ lạ”. Có một con cáo đang chơi đùa một mình. Nó chỉ có hai chân nhưng vẫn bò trên mặt đất một cách hạnh phúc. Chàng trai lười biếng nghĩ: “Làm sao con cáo này có thể sống trong tình trạng như vậy?! Nó không thể chạy, làm thế nào nó có thể tự kiếm ăn hoặc sống sót trước sự đe dọa của các con động vật khác?”

Đột nhiên, anh thấy một con sư tử tiến về phía con cáo với một miếng thịt trong miệng. Tất cả các con động vật quanh đó đều bỏ chạy và chàng trai lười biếng cũng trèo lên cây để tự bảo vệ mình. Nhưng con cáo vẫn ở đó, nó không có khả năng chạy bằng hai chân. Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo khiến chàng trai lười biếng vô cùng ngạc nhiên. Con sư tử đã để lại một miếng thịt cho con cáo!

sư tử
(Ảnh minh họa/Shutterstock)

Chàng trai lười biếng cảm thấy hạnh phúc khi thấy “sự an bài của Chúa”. Anh ta nghĩ rằng Chúa là người tạo ra tất cả nên hẳn là luôn có một sự an bài nào đó để chăm sóc cho những gì Người đã tạo ra. Anh cảm thấy rằng chắc Chúa cũng phải có sự an bài nào đó cho mình. Vì vậy, anh ta rời khỏi khu rừng và tìm một chỗ bên vệ đường để ngồi chờ ai đó cũng mang đồ ăn cho mình…

Thời gian trôi qua, chàng trai lười biếng vẫn tiếp tục ngồi nhìn con đường để chờ đợi thức ăn. Anh ta đợi ở đó 2 ngày mà vẫn không có ai mang thức ăn cho! Cuối cùng anh không thể chịu đựng được cơn đói và rời đi.

Anh ta gặp một nhà hiền triết già trên đường đi. Anh kể mọi chuyện xảy ra với nhà hiền triết. Nhà hiền triết cho anh ta một ít thức ăn và nước uống. Sau khi ăn xong, chàng trai lười biếng hỏi nhà hiền triết: “Ôi nhà thông thái, Chúa đã tỏ lòng thương xót đối với con cáo què quặt, nhưng tại sao Chúa lại tàn nhẫn với tôi như vậy?”

Nhà hiền triết già đáp lại với nụ cười: “Đúng là Đức Sáng thế có sự an bài cho mỗi người. Cậu rõ ràng cũng là một phần trong sự an bài của Người. Nhưng con trai, cậu đã hiểu sai điểm hóa của Người. Người không muốn cậu giống như con cáo, mà muốn cậu giống như con sư tử.”

chang trai luoi bieng va su an bai cua Chua image
(Ảnh minh họa/Shutterstock)

Theo Moral Story
Ngọc Chi biên dịch

Xem thêm: