Gần đây, Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thực hiện một cuộc phản công liên tiếp, bất chấp mọi giá và hậu quả. Nguyên nhân là do đâu?

(Bài viết của nhà văn Hồng Kông Nhan Thuần Câu thể hiện quan điểm riêng của cá nhân tác giả.)

Ma Van ma Hoa Dang
Mã Vân (trái – Ảnh: UNclimatechange từ Bonn, Đức/ Wikimedia) và Mã Hóa Đằng (Ảnh: TechCrunch/ Wikimedia)

Hoàn cảnh bên ngoài khắc nghiệt, tương lai ắt lắm ưu phiền, muốn dẹp yên bên ngoài, trước tiên cần ổn định nội bộ. Vì vậy gần đây, ĐCSTQ có rất ít hoạt động ngoại giao mà liên tục đàn áp nội bộ kiểu mới.

Xoá sổ Triệu Vy khiến thiên hạ chấn động. Rốt cuộc Triệu Vy đã phạm phải tội gì mà tội danh đến nay vẫn chưa được công bố chính thức. Giới chức không cung cấp bất kỳ tội ác hay bằng chứng nào về hành vi phạm pháp của Triệu Vy. Chỉ là vì cô giàu có, và nghe nói cô đã cấu kết với Jack Ma, nên mới bị xoá sổ hoàn toàn và biến cô thành một con chuột qua đường.

Một chính phủ có thể đối xử với một thường dân như thế này sao? Dẫu cô ấy có tiền bạc, địa vị nhưng nếu không phạm pháp, thì cũng phải chừa lại con đường sống cho cô ấy. Vì sao ĐCSTQ lại ngạo mạn đến vậy, muốn đánh là đánh, hễ đánh là không để họ có cơ hội ngóc đầu dậy, một mực khăng khăng dồn họ vào chỗ chết? Sao ĐCSTQ lại có thể độc ác đến mức này?

Việc xoá sổ Triệu Vy không nằm ở vấn đề của bản thân cô, thậm chí cũng không nằm trong vấn đề của làng giải trí. Việc cấm Triệu Vy tạo ra hiệu ứng rung cây dọa khỉ, khiến 1,3 tỷ người ở Trung Quốc kinh hãi. Triệu Vy có tiền tài, địa vị, xuất thân danh giá, nhưng chỉ qua một đêm, ĐCSTQ muốn dồn cô vào chỗ chết thì cô phải chết, chẳng thể biện minh.

Triệu Vy như vậy thì Jack Ma cũng nguy, Jack Ma như vậy, thì những người đứng sau Jack Ma cũng bất an. Vậy thì mọi người dân Trung Quốc, từ trên xuống dưới có ai còn cảm thấy an toàn?

Giáo dục và đào tạo, phẫu thuật thẩm mỹ, trò chơi điện tử, hàng xa xỉ, toàn bộ ngành công nghiệp này đã bị phá hủy chỉ sau một đêm. Các lớp học tiếng Anh cũng không còn, kỳ thi Tiếng Anh tại các trường tiểu học cũng bị thu hồi.

Các trường học đang đẩy mạnh hoạt động giáo dục tẩy não. ĐCSTQ đã cử 140.000 giám sát viên trên toàn quốc đến các trường học. Một loạt chính sách mới được hoàn thành trong một sớm một chiều.

Có một đoạn video trên Internet, quay cảnh một phóng viên truyền hình, chặn một thanh niên đang ăn bánh mì kẹp thịt trên đường phố. Người phóng viên này nói rằng cậu ấy không yêu nước, vì đã không ăn quẩy và uống sữa đậu nành. Thậm chí ăn bánh mì kẹp thịt cũng có tội. Trung Quốc quả nhiên muốn quay lại tâm nguyện ban đầu của Đảng Cộng sản.

Một phong trào chính trị quy mô lớn, sâu rộng như vậy, can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của từng người, đã khiến cả nước hoảng sợ và không biết phải làm gì. Điều này nhằm mục đích gì?

Mục đích rất đơn giản, chỉ là để khiến bạn phải khiếp sợ. Chính phủ làm mạnh và quyết liệt, chọn tấn công vào những ‘cây đa cây đề’ trong các giới. Hễ tấn công là tiêu diệt triệt để, bất chấp hậu quả, thủ đoạn tàn độc, khiến cả nước chết lặng.

Người dân không biết ý định của chính phủ, lại càng không nói đến xu hướng tương lai. Họ vừa lo lắng về an toàn cá nhân, vừa lo lắng về những thay đổi dữ dội trong xã hội. Ai nấy đều bất an khi phải đối mặt với những biến động lớn. Ai cũng chột dạ, vì chột dạ nên sợ hãi, sợ hãi thì chỉ mong được bình an, mong được bình an thì không dám nhiều chuyện, không dám nhiều chuyện thì phải ngoan ngoãn phục tùng.

Mục đích của ĐCSTQ là khiến bạn sợ hãi trước, sau đó thuần phục bạn. Tương lai sẽ còn nhiều khó khăn, vất vả. Nếu mọi người vẫn kiếm tiền và tiêu tiền bừa bãi như những năm trước, thì tâm nọ tâm kia ngày càng nổi lên, yêu cầu ngày càng nhiều, chính phủ sẽ phải đối phó thế nào đây? Hiện giờ cứ đánh bừa, rung cây dọa khỉ và thuần phục bạn. Nếu bạn đã bị thuần phục, thì chính phủ muốn sao thì là vậy, còn ai dám to gan lớn mật từ chối nữa đây?

40 triệu người trong ngành giáo dục và đào tạo, cũng chẳng khiến chính quyền ĐCSTQ phải chau mày lấy một cái, mà phang thẳng một gậy, dồn họ vào chỗ chết. 40 triệu người cũng không khiến chính quyền mảy may động lòng, thì còn ai dám manh động? Triệu Vy quá nổi tiếng, lai lịch cũng không tầm thường, nhưng không cần bằng chứng, cô đã bị giẫm đạp chỉ trong một sớm một chiều, vậy thì còn ai đảng không dám đánh?

Sau trận đòn này, cả Trung Quốc đều phải khiếp sợ. ĐCSTQ chỉ đề cập đến sự thịnh vượng chung và việc phân phối lần 3, nhưng chưa đề xuất yêu cầu.

Mã Hoá Đằng (CEO của Tencent) đã quyên góp 100 tỷ nhân dân tệ (tương đương 350.550 tỷ VNĐ). Jack Ma cũng quyên góp 50 tỷ nhân dân tệ (tương đương 175.275 tỷ VNĐ). Nhưng thấy tình hình không ổn, nên đã nhanh chóng quyên góp thêm 50 tỷ nhân dân tệ nữa. Chí ít phải ngang bằng với Tencent, nếu không, điều này sẽ cho thấy bạn không coi đảng ra gì.

Các công ty tư nhân lớn đang tranh giành viết séc. Dẫu ngân phiếu mệnh giá lớn sẽ khiến doanh nghiệp phải thiệt thòi, nhưng đổi lại sẽ có được cảm giác an toàn thì cũng đáng đồng tiền bát gạo. Nếu tờ séc mệnh giá nhỏ, doanh nghiệp lại lo lắng sẽ làm mất lòng các cơ quan chức năng và có thể gặp rắc rối bất cứ lúc nào.

Trước tiên phải khiến bạn sợ hãi, sau đó bạn sẽ phục tùng. Nếu bạn phục tùng, bạn sẽ tự động dâng hiến. Một số công ty tư nhân và cá nhân đã bị tấn công, nhằm khủng bố cán bộ các cấp và 1,3 tỷ người Trung Quốc. Các đại gia doanh nghiệp tư nhân quyên góp hàng trăm tỷ đô la, các khoản quyên góp sau này là hàng chục tỷ tỷ. Từng tầng từng tầng đều phải quyên góp, không sót một ai. Chính quyền vô duyên vô cớ lại vớt được một mẻ lớn, cứu nguy cho bản thân.

Sau một thời gian dài khó khăn, quốc khố can kiệt cũng là lúc phải vơ vét của cải của dân. Thay vì phải dùng đến những biện pháp bạo lực, chi bằng khiến người dân phục tùng và tự động dâng hiến. Không thể không nói rằng kinh nghiệm chỉnh đốn người Trung Quốc của ĐCSTQ quả nhiên vô cùng phong phú.

Chìa khóa cho sự thịnh vượng chung và việc phân phối lần 3 là để duy trì chế độ độc tài, nên không thể không có tiền. Dù áp lực bên trong và bên ngoài lớn đến đâu, chính phủ cũng có thể dùng tiền để giải quyết ổn thoả, miễn là chính phủ có tiền. Nếu không có tiền, ĐCSTQ chỉ có thể sử dụng vũ khí. Không phải ĐCSTQ không dám sử dụng vũ khí, chỉ là chưa đến thời khắc quan trọng, nếu có thể xoay xở được bằng tiền, thì đảng sẽ tránh sử dụng vũ khí.

Đánh những người giàu có, tiêu diệt tầng lớp trung lưu, và xoa dịu tâm bất bình của những người ở dưới đáy xã hội. Số tiền xương máu của dân này, có thể được trao cho những người nghèo khổ ở dưới đáy xã hội, nhằm dập tắt sự phản kháng của họ. Còn phần lớn số tiền thu lợi bất chính, đương nhiên được dùng để bổ sung cho ngân khố quốc gia và tiếp tục duy trì chế độ độc đảng.

Ngày nay, ĐCSTQ không chỉ khiến những người phản kháng sợ hãi, mà còn làm tất cả người dân Trung Quốc cũng phải run sợ. Chỉ khi sợ hãi họ mới thuần phục, chỉ khi thuần phục, họ mới vô tư dâng hiến.

Nhân dân cả nước đều ngoan ngoãn vâng lời, thì ĐCSTQ không phải lo lắng về sự bao vây của các nước phương Tây, không sợ sự cô lập về mặt ngoại giao. Họ vẫn có thể là hoàng đế sau những cánh cửa đóng kín, miễn là có những người Trung Quốc ngoan ngoãn.

Những ngày khó khăn vẫn đang ở phía trước. Một số người đã linh cảm được điều này. Một số người vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ thời Xuân Thu thịnh thế của Trung Quốc. Phe Kiến chế (thân cộng) Hồng Kông và Phe Trại xanh lam (các nhóm khác nhau trong chính trường Đài Loan có tư tưởng tương tự như Quốc dân đảng Trung Quốc) đã cao chạy xa bay. Đa số mọi người vẫn đang chìm đắm trong niềm vui vì những người mang Ruy băng vàng (ủng hộ phong trào chống lại Dự luật Dẫn độ) bị đàn áp.

Giữa lúc loạn thế trước mắt, thức tỉnh có phân sau trước, mỗi người sẽ đưa ra sự lựa chọn của riêng mình. Định mệnh chính là như vậy.

Nhan Thuần Câu, Vision Times
(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, được đăng lại từ trang Facebook Nhan Thuần Câu với sự cho phép.)

Xem thêm: